Saturday, February 7, 2015

Nỗi buồn ko biết nói cùng ai...

Thế là cái tết nữa lại sắp tới rồi. 2 con gái đã bước sang tuổi mới. Biết nhiều thứ hơn nhưng cg học đc nhiều thói xấu hơn. 2 bạn ý đi chuẩn lắm rồi. Nói gì là hiểu hết. Mỗi cái là chưa nói đc thôi. Nhà ko có cầu thang nên rất thích leo trèo lên kệ tv nữa. Paris là hay tranh đồ của em lắm. Nhưng lấy xg là vứt đi. Đành hanh nữa chứ. Còn Gato ko thích gì là mắng 1 trangg tiếng nc ngoài ko ai hiểu nổi. Đợt ttc các bạn ý bị ốm lay lắt mãi mới đỡ. Sợ thời tiết này lắm.
Đêm qua ko hiểu sao ko ngủ đc. Còn đêm nay vì buồn nên cg chắc ko ngủ đc rồi. Buồn mà ko nói đc với ai. Gato đg ý óe bên kia đấy. Paris trộm vía đg ngủ ngon lành.
Chum bắt phải về ở HD nhưng mình ko ở nếu Chum ko ở. Nói đủ thứ về chuyện gia quy nọ kia. Chum ở đc còn mình thì ko. Mình là thế đấy. Sợ lắm. Nhất là việc cứ nhìn thấy là nhớ chuyện cũ.
Còn buồn hơn nữa là vì mình ko kiếm ra đồng nào. Mình cg muốn đi làm lắm rồi. Ko ai muốn ở nhà ăn bám cả. Nhất là chồng lại là ng chì chiết mình.
Mình cố giấu những cái xấu củ chồng. Mà chồng thì ko biết điều đó. Phụ nữ nhìu khi ham thích lắm. Nhưng vì nghĩ ko kiếm nổi 1 đồng nên cg ko dám mua sắm gì cho bản thân. Ăn sáng cg nhịn vì tốn tiền. Lâu lắm mới dám ăn bát bún chả.
Nhìu lúc nản lắm nhưng nhìn con để có động lực. Chưa bao giờ mình nghĩ mình và Chum lại bất đồng đến ko giải quyết đc. Buồn lắm đây. Con gái đg ngủ say. Chồng vẫn ngáy đều đều. Có mình là vãm đg thức thôi.

Thursday, April 17, 2014

Bế tắc

Thời gian sao có lúc trôi thật nhanh. Mà cũng có khi dài vô tận. Có lúc ko biết sống sao đây nữa. Chỉ có 2 thiên thần là ko chán thôi. Còn lại chán nản mọi thứ. Tất cả, từ người thân, đến chồng, đến tất cả. Tại sao mọi người cứ hay nhắc chuyện cũ. Tại sao chồng ko hiểu. Tại sao con ng sống với nhau mà cứ thấy ghét nhau. Tại sao ???? Mình đã từng làm hết sức, nói hết lời để chứng minh cho bố mẹ thấy lựa chọn của mình là đúng. Bao cố gắng và nỗ lực. Thế mà mọi việc đó chỉ cần 1 hành động ko suy nghĩ để rồi đẩy mọi thứ thành lổn nhổn. Ko hiểu nổi nữa. Mình ko biết làm thế nào nữa. Nhiều lúc thấy bế tắc trg cuộc sống này............. Làm thế nào để vui vẻ sống tiếp đây khi mà cả hai đang dần ở hai phía? Cuộc sống luôn nghiệt ngã. Ko biết, ko muốn nghĩ. Làm sao để quên những lời nói ko hay ho gì của chồng khi nói về vợ? Vết thương này sâu lắm! Làm sao đây? Mình thấy bị tổn thương lắm!

Monday, March 17, 2014

2 thiên thần yêu dấu!

Ngày 16/3/2013, mình xách vali lên đường. Chum đưa ra sân bay, mãi mới chia tay để đi vào phòng chờ. Mình vẫn nhớ như in cảm xúc lúc đó, khóc tu tu như 1 đứa trẻ. Lo lắng nữa.
Ngày 16/3/2014, 2 thiên thần yêu dấu tròn 4 tháng. Nguyễn Lê Bảo Châu sinh lúc 12h30, và Nguyễn Lê Bảo Ngọc sinh lúc 12h32 ngày 16/11/2013. Nhiều lúc ôm 2 con ngủ say, ngủ gục trên vai mẹ, mình ko ngờ có thể có 2 thiên thần đáng yêu thế này tới với 2vc. Nhiều đêm ko ngủ đc vì lo con ốm, con đầy hơi, con khó chịu, mới thấy thương bố mẹ nhiều. Dù đã có chuyện ko hay ho gì xảy ra, nhưng vì 2 thiên thần nhỏ, 2vc cg phải cố gắng vượt qua. 
Lúc mới sinh, mình đếm từng ngày đến ngày đầy tháng. Nhìn con bé bỏng mà thấy xót vô cùng. Ai mà nghĩ 2 con chỉ đc 2.1kg và 1.6kg. Đôi bàn tay bé xíu. Bàn chân gầy nhẳng. Lo lắng và sốt ruột vô cùng. Cố gắng cho các con ăn, nh lúc đau muốn gãy lưng, nhưng cứ nghĩ tại mình ko ăn đủ để con như vậy, lòng mình ko yên và lại cố gắng. Tgian còn dài lắm, bố mẹ mong luôn có sk để nuôi và dạy 2 công chúa đáng yêu thật tốt. Gia đình nhỏ nhà mình luôn bên nhau và ngập tràn tiếng cười.
Hnay, 2 con gái yêu bắt đầu sang tháng thứ 5. Mình gõ những dòng này khi đang ôm Gateaux ngủ, Paris cg ngủ nhưng mới bị trớ 1 tẹo. 

Wednesday, July 24, 2013

Ăn no và đau lưng

Mấy hôm rồi mới vào đây đc:) lúc thì mãi loading, lúc thì ng mỏi mệt. Khổ ghê!
Hôm trước kỉ niểnm 3 năm ngày cưới, 2 vợ chồng dắt nhau đi ăn đồ nướng hàn quốc, 1 đĩa ba chỉ lợn, 1 đĩa vai bò úc, thêm bát salad và cơm trộn nữa. Ôi chao, no đến ko thở nổi luôn! Đến hôm sau thành ra ách bụng, rồi thì đau lưng, đến tối qua vẫn còn đau, làm Chum ra sức bóp vai và vuốt lưng cho mình, hihi.
Tối qua 2 bé của nhà Chum Bé cg đc tròn 19 tuần nữa. Cố lên nào! Nhìu khi đau mỏi quá ch thấy mệt lắm, nhưng mình cứ nghĩ đến lúc gặp 2 bé thì lại có thêm sức để vượt qua. Cũng có nhìu lúc nằm rên hừ hừ luôn, bảo Chum là Chum ơi sao ng em như hàng mã thế này, động đâu đau đấy, oải thế chứ:) nhưng đc Chum động viên và đấm bóp cho cg thấy đỡ ghê! Cả nhà mình cùng cố lên nào!

Thursday, April 4, 2013

Chờ đợi trg phấp phỏng

Thế là đc 1 tuần sau khi mình đi chuyển phôi. Trg 3 phôi đó, ko biết có em bé nào ở lại với vợ chồng mình ko nữa. 1 tuần nữa mới biết kết quả. Mình cầu mong là tin lành. Lần ra đi này mình đã thực sự rất cố gắng. Nhưng mình cg ko muốn làm mọi ng xung quanh đảo lộn sinh hoạt vì mình lần nào nữa. Ko muốn mẹ phải chịu nắng nóng khó chịu để vào đây với mình. Ko muốn Bông phải nghỉ học để vào đây. Ko muốn bố mẹ Bông phải xa Bông. Đặc biệt ko muốn bố đi cùng mặc dù là chỉ để có ngnoj ng kia. Thà rằng mình ở 1 mình còn hơn. 1 tuần chờ đợi nữa. Thấy lâu thì cg rất lâu. Nhưng thấy nhanh thì lại cực nhanh. Đôi khi nhờ ng khác làm hộ những việc bình thường vẫn làm đc, thấy cứ như chịu sự ban ơn. Còn cả thương mẹ nữa. Nhưng đành cố gắng nín nhịn để chờ kq 1 tuần ....

Thursday, January 10, 2013

Mơ ước liệu có thành hiện thực?

Năm nay là 2013, tính tuổi thì mình đã 29 rồi (âm lịch như các cụ là 30), còn Chum mà tính năm sinh là 1979 thì cũng đã 34, còn nếu tính theo giấy tờ thì cũng 35 (âm lịch là 36). Thời gian vùn vụt trôi, mình chưa từng nghĩ ở tuổi này mình sẽ làm gì, có gì nữa. Sáng nay nghe mẹ nói, lại thấy buồn rồi.
Mẹ sốt ruột 5 thì mình cũng là 10. Bây giờ mình thấy tự ti lắm. Chưa bao giờ mình thấy như thế này cả. Ngoài Chum ra, mình chẳng có gì trong tay cả. Con cái chưa có. Công việc cũng chưa. Nhà cửa càng chưa có nốt. Thấy người ta hằng ngày quần là áo lượt đi đến cơ quan, mình cũng muốn lắm. Nhưng mà thấy người ta cười nói giữa bố mẹ và con cái mình lại càng muốn hơn. Nhiều khi thấy người ta mặc cái áo bầu, hay là nghe người ta khoe chuyện dễ có thai thế nào, rồi thì dễ quá mà đang tâm làm những việc ko hay ho gì. Nghĩ đến mình mà tủi phận.
Mẹ bảo ko làm việc thì con người trì trệ. Mình cũng biết điều đó lắm. Nhiều lúc muốn bùng phát lên, muốn phá bỏ những gì mình đè nén. Lắm khi mình ra khỏi nhà chỉ vì muốn đầu óc thoải mái. Có lẽ 4 bức tường đang dần dần ép mình vào. Chẳng muốn gặp ai vì những câu hỏi làm mình tổn thương. Nhưng cũng ko muốn gặp ai vì thấy người ta hạnh phúc mà mình thì mới chỉ có một nửa. Có lẽ mình vẫn còn may mắn là vẫn còn có Chum ở bên. Nhưng liệu Chum có thể mãi mãi yêu mình như vậy được ko. Như con chim sợ cành cong, mình thấy sợ mọi thứ. Ai cũng có mơ ước. Nhưng mình chỉ mơ có một mái ấm trong đó có 2 vợ chồng Chum và Bé cùng với bé bi nữa thôi.
Mơ ước liệu có là ước mơ?

Wednesday, September 26, 2012

Sắp đến tháng 10...

Tự nhiên sáng nay dậy thấy thật khó chịu... Chẳng hiểu mình thế nào nữa. Dễ cáu và khó tính đến khó hiểu. Tự bản thân mình thấy thế. Ko kìm chế đc bản thân cũng như cảm xúc...
Mình nghỉ ở nhà đc 5 tháng rồi. Bất dâud thấy quen rồi. Nhưng mà ở nhà thì việc nhắc nhở đến việc lo chuyện con cái làm mình vô cùng mệt mỏi. Ko hiểu sao cứ nhìn thấy chỗ nào đông trẻ con đi cùng với bố mẹ là mình chỉ muốn khóc. Khóc cho bản thân mình, cho gia đình nhỏ có 2 người bây giờ của mình. Ko thì sẽ dễ cáu vì tại sao mình ko đc như thế. Mọi người xì xào, nói nọ nói kia sau lưng mình. Có thể ko phải là nói xấu mà chỉ là để mình ko nghe thấy. Nhưng mà mình biết hết, chỉ là giả vờ ko biết và cố nặn ra nụ cười ngớ ngẩn nhất mà thôi. 
Bg ở nhà. Mọi thứ đều trông vào mình Chum. Có một việc trông vào mình thì mãi mà chẳng làm đc cái tích sự gì cả. Mình vô dụng đến thế sao? Hôm trước nghe hóng hớt là có anh đó bằng tuổi Chum mà con đã mười mấy tuổi. Ko so bì nhưng ít nhất Chum có lẽ sẽ ko phải đợi quá lâu nếu như mình ko  như thế này. 
Lúc sáng khi đứng lên ra khỏi giường, tự nhiên 1 suy nghĩ có lẽ là vui nhất của mình là năm nay mình 28, năm sau 29 mà có 1 nhóc, 2 năm sau là 31, thêm 1 nữa thì cũng vẫn chưa phải là quá muộn. Tự nhiên nghĩ thế nên thấy vui vui. Nhưng nhìn thực tế là mình đâu có làm đc những gì mình tính toán đâu. Người tính ko bằng trời tính mà. Chỉ là ý nghĩ thoáng qua thôi.
Nếu ko phải mình chắc Chum cg ko phải vất vả nhiều thứ, chiều chuộng mình đến thế, cũng ko phải buồn như thế này. Lại sắp đến tháng 10 nữa rồi. Nhiều lúc nghĩ ngợi vẩn vơ, liệu có phải mình có duyên với số 13 ko? Với mọi ng là đen đủi. Còn với mình thì sao?