Saturday, February 7, 2015

Nỗi buồn ko biết nói cùng ai...

Thế là cái tết nữa lại sắp tới rồi. 2 con gái đã bước sang tuổi mới. Biết nhiều thứ hơn nhưng cg học đc nhiều thói xấu hơn. 2 bạn ý đi chuẩn lắm rồi. Nói gì là hiểu hết. Mỗi cái là chưa nói đc thôi. Nhà ko có cầu thang nên rất thích leo trèo lên kệ tv nữa. Paris là hay tranh đồ của em lắm. Nhưng lấy xg là vứt đi. Đành hanh nữa chứ. Còn Gato ko thích gì là mắng 1 trangg tiếng nc ngoài ko ai hiểu nổi. Đợt ttc các bạn ý bị ốm lay lắt mãi mới đỡ. Sợ thời tiết này lắm.
Đêm qua ko hiểu sao ko ngủ đc. Còn đêm nay vì buồn nên cg chắc ko ngủ đc rồi. Buồn mà ko nói đc với ai. Gato đg ý óe bên kia đấy. Paris trộm vía đg ngủ ngon lành.
Chum bắt phải về ở HD nhưng mình ko ở nếu Chum ko ở. Nói đủ thứ về chuyện gia quy nọ kia. Chum ở đc còn mình thì ko. Mình là thế đấy. Sợ lắm. Nhất là việc cứ nhìn thấy là nhớ chuyện cũ.
Còn buồn hơn nữa là vì mình ko kiếm ra đồng nào. Mình cg muốn đi làm lắm rồi. Ko ai muốn ở nhà ăn bám cả. Nhất là chồng lại là ng chì chiết mình.
Mình cố giấu những cái xấu củ chồng. Mà chồng thì ko biết điều đó. Phụ nữ nhìu khi ham thích lắm. Nhưng vì nghĩ ko kiếm nổi 1 đồng nên cg ko dám mua sắm gì cho bản thân. Ăn sáng cg nhịn vì tốn tiền. Lâu lắm mới dám ăn bát bún chả.
Nhìu lúc nản lắm nhưng nhìn con để có động lực. Chưa bao giờ mình nghĩ mình và Chum lại bất đồng đến ko giải quyết đc. Buồn lắm đây. Con gái đg ngủ say. Chồng vẫn ngáy đều đều. Có mình là vãm đg thức thôi.